Trong chúng ta, ai cũng có một vài thần tượng, có thể là ca sĩ, diễn viên, cầu thủ bóng đá, một doanh nhân thành đạt nào đó…Chúng ta luôn mong muốn được gặp trực tiếp thần tượng của mình, riêng với chúng tôi – những người có chung một thần tượng – được gặp thần tượng của mình, chúng tôi đã trở thành những người may mắn.

Một giờ sáng, tiếng chuông điện thoại của tôi reng lên, do đã quá quen với việc thường xuyên nhận điện thoại vào ban đêm nên phản xạ đầu tiên của tôi là với tay tắt chuông điện thoại rồi di chuyển sang phòng làm việc để tránh làm phiền giấc ngủ của vợ con. Khi đã lấy lại chút tỉnh táo, tôi nhìn vào điện thoại, không phải số hotline báo sự cố như mọi lần mà là số điện thoại của ông em họ còn đang đi học đại học, sợ gia đình có việc gấp nên tôi nghe máy. Trái với sự lo lắng của tôi, bên kia là một giọng nói vô cùng hào hứng

  • Anh à, em đang ở trước cửa nhà anh, anh mở cửa cho bọn em vào ngủ nhờ một đêm với. Em với mấy đứa bạn đi chơi nhưng giờ không đủ tiền để đi taxi về ạ. Tôi vội vàng xuống mở cửa đón ông em vào và hỏi:
  • Các chú đi đâu chơi đâu mà lạc qua đây thế.
  • Em đi xem Sơn Tùng – MTP biểu diễn trên bar ạ. Lúc chiều em với bọn bạn đi bus lên giờ muộn mà không đủ tiền đi taxi về, cho bọn em ở nhờ một đêm, mai bọn em đi bus về tiếp.
  • Vào đi, đói thì tự úp mì mà ăn rồi ra phòng khách mà ngủ, nói bé thôi cho chị với cháu ngủ. Mai anh làm Ca 2, sáng mai đi ăn sáng xong thì chờ xe khách mà về cho nhanh..

Đám thanh niên trẻ, mỗi đứa úp một bát mì rồi lăn ra ngủ, trước khi ngủ vẫn còn chí chóe kể với nhau về những khoảng khắc chúng nhìn thấy Sơn Tùng – MTP biểu diễn. Sáng hôm sau, dẫn mấy chú em đi ra quán ăn sáng rồi mấy anh em ngồi nói chuyện trong quán café để chờ xe về. Tôi hỏi các em:

  • Mấy chú làm gì mà mê Sơn Tùng đến mức nghỉ cả học để đi lên đây xem thế? Ở tận đẩu tận đâu mà cũng biết Sơn Tùng hát ở bar ? Mà tiền đâu mà vào được bar mà xem Sơn Tùng hát ?
  • Bọn em là thành viên của SKY nên sếp đi hát ở đâu bọn em cũng biết. Lần này, biểu diễn ở bar nên còn vào dễ, mọi lần biết sếp đi hát mà không kịp mua vé đấy anh ạ. Tiền thì vừa tết xong, có tiền mừng tuổi mà anh. Được đến gặp mặt sếp thì tiếc gì đâu anh.
  • Đúng đấy, được gặp thần tượng của mình thì bọn em không tiếc gì cả.
  • Thế các chú có học được gì từ Sơn Tùng không ?
  • Anh không phải hỏi, nhiều người hỏi bọn em câu đấy rồi, bọn em có giải thích thế nào thì ngoài những người trong SKY ra cũng chẳng ai hiểu những gì sếp mang lại cho bọn em đâu.
  • Thế ngày anh còn trẻ bằng bọn em, anh không có thần tượng à ? Hay bây giờ anh không thần tượng ai à ?
  • Thế theo các chú thế nào là thần tượng ?
  • Xe khách đến rồi, định nghĩa cho anh mất thời gian lắm. Ngắn gọn thế này: Anh mở điện thoại hoặc facebook ra, ngoài ảnh gia đình và bạn bè thì điện thoại anh lưu ảnh của ai, facebook anh hay share hoặc like bài viết về ai đó thì đó là thần tượng hiện tại của anh. Ngoài ra thần tượng còn là người có sức ảnh hưởng đến công việc và tâm trạng của anh nữa. Như bọn em chỉ cần mở nhạc Sơn Tùng lên là vui ngay.

Mấy ông em bảo tôi xong thì xe khách cũng đến, chúng bỏ tôi lại với ly café đang bốc khói, nhấp một ngụm cafe, tôi mở điện thoại của mình ra, không cần mở facebook, ngay từ phần album ảnh có lẽ tôi đã tìm ra được câu trả lời của mình

Teamwork

Một thư mục ảnh chứa những trích dẫn của Tổng giám đốc Tập đoàn mà tôi đã góp nhặt từ những trang tin nội bộ, cafebiz,… Dù có đổi sang dùng điện thoại khác, tôi cũng luôn copy những bức ảnh này theo.

Teamwork

Thỉnh thoảng cuộc sống hay công việc rơi vào khó khăn, tôi lại mở thư mục ảnh này ra, đọc từ đầu đến cuối, kiểu gì tôi cũng gián tiếp tìm được một lời khuyên từ những câu nói vô cùng ý nghĩa trích dẫn của Tổng Giám Đốc (TGĐ).

Vậy là thần tượng của tôi và có lẽ của rất nhiều bạn đồng nghiệp của tôi chính là TGĐ đáng kính của chúng ta. Tôi mỉm cười vì đã tìm ra được câu trả lời cho chính câu hỏi của mình. Nhớ lại thì tôi và các bạn đồng nghiệp mỗi khi có thời gian ngồi tán gẫu thì một trong những chủ đề không thể thiếu của chúng tôi là những câu chuyện xung quanh những hoạt động mới của TGĐ được đăng tải trên trang nội bộ hoặc trang báo nào đó. Cũng như các chú em của tôi mong muốn được gặp Sơn Tùng – MTP, chúng tôi – những nhân viên trẻ tuổi của Viettel – cũng mong muốn được gặp thần tượng của mình. Nhưng để gặp Sơn Tùng – MTP thì dễ, để gặp và có thể được nghe những lời khuyên, những chỉ dẫn của TGĐ thì quả thật là chúng tôi không biết làm cách nào ngoài việc mong đợi đến những buổi nói chuyện hàng năm của TGĐ.

Trong những cuộc tán gẫu của chúng tôi, thỉnh thoảng có mặt một hai anh thuộc thế hệ lớn tuổi ở Viettel, chúng tôi mang câu hỏi của mình ra để hỏi các anh. Các anh kể lại rằng: “Trước đây, để gặp sếp TGĐ, chỉ cần buổi sáng ở Giang Văn Minh, đi làm sớm, đứng chờ ở cầu thang máy là gặp ngay. Nhưng tốt nhất là đừng mong gặp sếp để làm gì, sếp quan tâm đến mọi người nên sẽ hỏi chuyện mọi người và nếu sếp hỏi đúng vào chuyên môn mà không trả lời được thì đó sẽ là ác mộng”. Nghe được vậy xong, chúng tôi đều lè lưỡi và ngoài miệng thì nói thôi không muốn gặp nhưng bên trong thì nhiệt huyết của tuổi trẻ, của những người luôn tìm cách chinh phục cái khó lại thôi thúc muốn tìm cách gặp TGĐ để thử sức mình với những câu hỏi của TGĐ.

Có thời gian, trên Viettelfamily đưa các bài viết một số CBCNV ăn trưa cùng TGĐ, mỗi lần có bài viết mới là chúng tôi lại nói với nhau “những đồng chí này thật sự là người may mắn, may mắn vì trong hang nghìn CBCNV của Viettel, chỉ vài CBCNV bình thường được gặp sếp, được nói ra tâm tư nguyện vọng, nghe sếp nói chuyện, nhận lời khuyên từ sếp mà lại còn chẳng sợ bị sếp hỏi chuyên môn”. Trong câu chuyện của chúng tôi, có chút ghen tị không hề nhỏ, luôn tự hỏi…làm thế nào để được mời đi ăn trưa cùng sếp, rồi tự đặt ra câu hỏi…nếu gặp sếp sẽ hỏi sếp câu gì, xin sếp lời khuyên, lời tư vấn cho chuyện gì.

Lâu lâu, không thấy xuất hiện “người may mắn” trên viettelfamily nữa, chúng tôi đã tưởng rằng những ước mơ được gặp sếp được chúng tôi lại càng khó thành hiện thực hơn thì có một điều bất ngờ đã đến với chúng tôi vào đêm giao thừa vừa rồi. Khi toàn đơn vị đang tập trung vào những chiếc màn hình máy tính chằng chịt số liệu, những biểu đồ đang thăng giáng trong ngưỡng cho phép thì được lệnh đứng dậy để đón lãnh đạo đến thăm, sau đó một giọng nói cất lên làm chúng tôi tim như ngừng đập, không hẹn mà cùng lúc chúng tôi đều thốt lên nho nhỏ “anh Hùng”. Vẫn ánh mắt cương nghị, giọng nói đầy uy lực đã ăn sâu vào tiềm thức của chúng tôi suốt bao nhiêu ngày giờ đây chúng tôi thấy thật gần gũi, từng người từng người cố gắng im lặng chỉ để nghe TGĐ nói.

Thật bất ngờ, sợ rằng một vài người ở xa không nghe rõ, TGĐ gọi chúng tôi đến gần hơn, đứng xung quanh TGĐ để nghe cho rõ những gì TGĐ sẽ chia sẻ. Chỉ một hành động nhỏ của TGĐ đã phá tan khoảng cách giữa những CBCNV chúng tôi và lãnh đạo cao nhất của tập đoàn. Sau lúc đó chúng tôi thấy trước mắt mình là một người anh lớn đang chia sẻ với những cậu em nhỏ những trải nghiệm không phải dễ dàng gì người anh lớn có được.

Từng câu chuyện về chí nam nhi, về trách nhiệm của một công dân nước Việt, về lòng biết ơn của người Viettel, về định hướng và cách sử dụng chính bộ não của để phát huy hết tiềm năng của con người được TGĐ chuyển cho chúng tôi chỉ trong một thời gian ngắn. Quãng thời gian được nghe TGĐ nói chuyện, đối với chúng tôi thật quý giá, bằng rất nhiều lần đọc các cuốn sách kỹ năng sống hay tham gia nghe những talkshow đắt tiền.

Đêm giao thừa vừa rồi, tuy phải xa gia đình trong giờ phút giao thời của năm nhưng được gặp TGĐ, được TGĐ truyền “lửa”, vô tình chúng tôi lại trở thành những người may mắn của trong hàng nghìn CBCNV của tập đoàn, những gì chúng tôi được TGĐ chia sẻ sẽ là kim chỉ nam cho chúng tôi vượt qua thử thách trong công việc và cuộc sống trong thời gian tới.